
Ở Việt Nam có một cái nét văn hoá khá buồn cười, đó là dân tình rất thích lót dép đi ăn “cháo chửi, phở mắng”, cho dù ngồi ở đấy chưa thấy nước lèo chảy vào ấm bụng đã no cả tai vì các loại hình “văn hoá truyền miệng” ong cả đầu. Hồi đầu Quỳnh cũng thấy dị, sau này thấy quen, đi xa thậm chí còn thấy… nhớ.
Xong lại nghĩ, bất kể ai đi nước ngoài hay đi xa, câu chào học đầu tiên, câu thứ hai biết chắc chắn là…câu chửi bậy. Cho dù có thể không nói, nhưng mà chắc chắn là biết...
Xem thêm
Bình luận – Comment